Khỏe Đẹp Plus – Nếu trên cõi đời này có phép màu, tôi chỉ xin ước thời gian quay trở lại để tôi có thể phát hiện ra bệnh ung thư thực quản của mình sớm hơn và điều trị nó. Thế nhưng, giờ mọi thứ đã quá muộn màng…
Chuyện về “chiến binh” chống chọi với bệnh ung thư, suýt soát 6,5 năm
Làm gì khi người thân bị mắc bệnh ung thư đau đớn thể xác và đòi tự tử
Hành trình nghiệt ngã của hai cha con chống chọi với căn bệnh ung thư
Cám cảnh ông thương binh mắc bệnh ung thư
Tôi phát hiện ra mình bị ung thư thực quản khi mà bệnh gần đến giai đoạn cuối, buộc phải can thiệp bằng xạ trị để tiêu diệt những tế bào ung thư đang có xu hướng di căn.
Trước khi điều trị các bác sĩ cũng nói với tôi và gia đình rằng phương pháp xạ trị này có kết quả 50-50, tuy nhiên ngoài xạ trị ra thì không còn một biện pháp nào tối ưu hơn cả. Vậy là chỉ sau khi phát hiện ra bệnh 1 tháng tôi bắt đầu xạ trị.
Tôi đã chủ quan với sức khỏe của mình đến giờ đây phải trả một cái giá quá đắt. Hàng ngày tôi thức dậy từ 5h sáng để làm một vài việc nhà giúp vợ tôi, cũng là rèn luyện sức khỏe; hết giờ làm việc tôi vẫn dành 1-2 tiếng chơi cầu lông với bạn bè đồng nghiệp.
Cách thời điểm tôi phát hiện ra bệnh khoảng 1 năm thì cổ họng tôi không được tốt. Hễ thay đổi thời tiết là tôi lại bị ho dai dẳng, thường xuyên phải dùng đến kháng sinh liều cao mới khỏi. Nhưng cứ vừa dứt ho đợt này thì lại tái ho đợt khác. Ngoài ra, khi ăn dù ăn cơm hay bún, phở tôi cũng rất hay bị nghẹn. Tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng dẫu sao mình cũng đã ở tuổi ngoài 50 rồi nên không còn được “sung sức” như trước nữa, và một phần cũng do mình không để ý giữ gìn cổ họng và cẩn trọng khi ăn nên mới hay bị vậy, chứ đâu biết rằng đó chính là những triệu chứng phổ biến nhất của người bị bệnh ung thư thực quản.
Tôi phải xin nghỉ phép ở cơ quan để đi điều trị. Trước mỗi đợt xạ trị, bác sĩ cho tôi về để ăn uống, tẩm bổ lấy sức để xạ. Dẫu vợ con có nấu cho tôi bao nhiêu món ngon mong tôi ăn ngon miệng để có sức thì tôi cũng chẳng thể nuốt trôi. Cứ nghĩ tới cảnh cơ thể đau đớn, héo úa, nghĩ tới cái đầu trọc hoáy do phản ứng phụ của thuốc mà long tôi lại đau nhói.
Và xót xa hơn, nếu điều trị mà căn bệnh ung thư thực quản vẫn đưa tôi về cõi chết thì sao đây? Cuộc sống của tôi vẫn còn dang dở, con cái tôi vẫn đang học hành, vợ tôi làm sao lo nổi cho chúng? Và nỗi đau này, gia đình tôi sẽ phải vượt qua thế nào đây? Luôn bị ám ảnh giữa sự sống và cái chết nên tôi trở tính, thường xuyên cáu gắt và nóng nảy hơn với vợ con. Vợ đi mua đồ ăn lâu tôi cũng cáu, đồ ăn nhạt một chút tôi cũng khó chịu, vợ dìu đứng dậy chưa kịp tôi cũng mắng xối xả… Vợ tôi thì luôn cắn răng không phản ứng lại một lời nào khiến cho tôi sau mỗi lần cáu gắt lại ân hận vô cùng.
Tôi đã mang gánh nặng đến cho vợ con, người đàn bà khổ sở ấy vẫn ân cần chăm sóc tôi với muôn vàn nỗi đau giấu kín trong lòng vậy mà tôi còn làm cho vợ tôi khổ thêm. Nhưng cứ như không phải là mình nữa, trong lòng tôi chất chứa bao nhiêu mâu thuẫn mà tôi không thể giải thoát ra nổi.
Có lẽ vì suy nghĩ quá nhiều, hay vì số phận đã định như vậy mà bệnh tình của tôi không hề có dấu hiệu thuyên giảm. Sau lần xạ trị thứ ba, người tôi khô quắt và héo rũ như tàu lá chuối bị đứt lìa khỏi thân cây. Miệng khô rát mà cũng không thể uống nước, cơ thể như có tảng đá nặng hàng tấn đè lên, mắt mờ, tay chân run rẩy. Dường như mọi sức lực của tôi đã bị vắt kiệt.
Lúc này, khoảng cách giữa sự sống và cái chết đối với tôi càng mong manh hơn bao giờ hết. Người ta vẫn hay nói, chỉ khi bạn ở bờ vực của cái chết thì mới thấy yêu quý mạng sống của mình. Tôi đau mà không thể giãi bày với ai như trước kia nữa. Chỉ biết tự than trách mình sao không thường xuyên kiểm tra sức khỏe, nếu sớm phát hiện ra mầm mống của bệnh ung thư thực quản có phải tôi đã có 1 phác đồ điều trị tích cực và sớm kiềm chế được mầm bệnh tiến triển.
Giá như có phép màu thì tôi sẽ ước thời gian quay ngược lại cách đây 1 năm, tôi sẽ quan tâm tới bản thân mình hơn. Nhưng mọi sự trách móc hay ước ao đã quá muộn màng. Có lẽ tôi phải chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để đón nhận những ngày tháng cuối đời của mình một cách thanh thảnh, nhẹ nhàng nhất.
Bệnh nhân ung thư thực quản Trần Văn Tuấn (Nam Định)
- Bồn tắm sục ngoài trời Jacuzzi: “Thiên đường nghỉ dưỡng lộ thiên”
- Thói quen đơn giản buổi sáng giúp kiểm soát huyết áp
- Tác hại của màn hình điện tử ảnh hưởng đến não bộ trẻ nhỏ như thế nào?
- Ngâm chân thường xuyên cực tốt nhưng đại kỵ với những người sau
- Tiêm mũi 3 vaccine COVID-19 có cần thiết? Tiêm bổ sung khác gì với tiêm nhắc lại?