Tâm sự của người mẹ có con tự kỷ: "Con sẽ sống sao khi bố mẹ không còn"

Khỏe Đẹp Plus – Người mẹ đau đớn nhận ra rằng, con trai mình sẽ không thể rời khỏi tổ, để bay ra ngoài vẫy vùng giữa thế giới bao la vì con tự kỷ quá nghiêm trọng.

Chữa bệnh tự kỷ bằng đông y phải nắm được những quy luật…

Tâm thư của bà mẹ có con tự kỷ khiến triệu người xúc động: `Khi bố mẹ không còn, con sẽ sống sao?`

Giống như tất cả các bà mẹ khác trên thế giới, Rachel Edmonds (đến từ Anh) yêu các con của mình hết lòng và luôn muốn dành cho chúng những điều tốt đẹp nhất.

Thế nhưng, mọi chuyện không phải lúc nào cũng dễ dàng như thế. Rachel Edmonds đau đớn nhận ra rằng, con trai mình sẽ không bao giờ có thể rời khỏi tổ, để bay ra ngoài vẫy vùng giữa thế giới bao la. Nguyên nhân bởi các con tự kỷ vô cùng nghiêm trọng.

Trong một bài ‘tâm sự’, bà mẹ Anh đã tiết lộ những sự thật đau lòng phía sau những nụ cười trong bức ảnh gia đình mà cô chia sẻ. Những lời nói như ‘đứt ruột đứt gan’ ấy khiến biết bao ông bố bà mẹ phải rơi lệ.

Đối với bất kỳ gia đình nào, khi đứa trẻ đến tuổi trưởng thành là một điều đáng để ăn mừng. Sam – con trai lớn của tôi đã có 2 bữa tiệc mừng sinh nhật lần thứ 18 – một với bạn bè, một với gia đình. Chúng tôi tặng thằng bé những món quà, rồi nó dành cả ngày với bạn bè. Sau đó, gia đình chúng tôi tụ tập với nhau vào buổi tối để tổ chức cho thằng bé.

Hiện tại, Sam vừa học xong đại học, học lái xe và có ô tô riêng – những điều mà cha thằng bé cũng từng làm ở lứa tuổi đó.

Đến khi Tom – con trai giữa của tôi tròn 18 tuổi vào tháng 10 năm ngoái, điều đó rất khác biệt. Chúng tôi đã nói với con chính xác những gì mình sẽ tặng, để thằng bé không hoang mang, căng thẳng khi không biết thứ gì bên trong mỗi bưu kiện.

Tom đã chọn một màn hình máy tính, tôi cũng đưa cho con một chiếc áo choàng giữ ấm vì thằng bé hay thức suốt đêm. Những thứ vật chất không phải là vấn đề đối với Tom, dù chúng tôi yêu cầu người thân hãy tặng tiền cho thằng bé, nhưng Tom vẫn chưa bao giờ tiêu hết số tiền ấy.

Những ngày của Tom trôi qua rất lặng lẽ. Nhiều tuần trước đó, chúng tôi đã nói chuyện với con về việc sẽ đưa cả gia đình đến quán rượu địa phương, coi như lần đánh dấu đầu tiên việc thằng bé uống rượu. Chúng tôi đã cố gắng nắm giữ tình hình, nhưng thằng bé vẫn kiệt sức. Tom dành nguyên 24 giờ tiếp theo để ngủ, chỉ với mục đích hồi phục cơ thể.

Tom bị tử kỷ, hiện tại cũng không được đi học. Thằng bé chỉ rời khỏi nhà duy nhất một lần vào Giáng sinh, và sau đó, nó đã tắm và thay quần áo liên tục trong hơn 1 tháng, do đó thằng bé cảm thấy hơi bực mình. Khi không tắm, Tom sẽ ngủ trên sàn, thay vì trên giường. Phòng ngủ là thế giới riêng của Tom – thằng bé không thích cho bất kỳ ai đi vào kể cả bố mẹ. Thế nhưng, Tom là một quý ông thực sự: Thằng bé lịch sự, tốt bụng, luôn lùi lại và mở cửa cho mẹ. Nếu thấy tôi đang vật lộn với một thứ gì đó, Tom luôn khuyến khích ‘Cố lên, mẹ làm được mà!’. Thằng bé dường như luôn có niềm tin cao thượng đối với tôi.

Con tự kỷ khiến người mẹ rất đau lòng. Ánh minh họa

Với Tom, bước sang tuổi 18 không đồng nghĩa với việc có thể ‘tự do bay nhảy’ hay tự mình bước tiếp. Chỉ là, mọi thứ dường như càng khó khăn hơn trước. Sự hỗ trợ nhỏ mà chúng tôi có từ CAMHS (dịch vụ sức khỏe tâm thần trẻ em và thanh thiếu niên) đã kết thúc. Các chuyến thăm hàng tuần từ bác sĩ tâm thần của Tom đã dừng lại. Chúng tôi chỉ được một nhân viên xã hội mới từ nhóm tự kỷ trưởng thành đến thăm một lần – vì các dịch vụ dành cho người lớn quá căng thẳng, chỉ những người gặp khủng hoảng mới có thể được giúp đỡ. Trừ khi, tình trạng của Tom xấu đi đến mức gây hại cho bản thân hoặc người khác mới nhận được hỗ trợ – tức là cơ hội rất mong manh.

Tôi đã nói chuyện với cha mẹ của những người trưởng thành mắc chứng tự kỷ từ khắp Vương quốc Anh. Ai cũng giống nhau cả, chúng tôi đều dành toàn bộ thời gian đấu tranh cho các dịch vụ đã không còn tồn tại. Khi con cái chúng tôi trưởng thành, các chuyên gia ngừng lắng nghe và chúng tôi phải tự mình làm điều đó. Một câu hỏi cứ lặng lẽ trong tâm trí tôi, nhen nhóm rồi xuất hiện 24/24 trong đầu, rồi sau đó hét lên khiến tôi cũng hoang mang và lo sợ.

Mặc dù chồng tôi – Tony và tôi chưa bao giờ có kế hoạch cho gia đình. Chúng tôi gặp nhau vào kỳ nghỉ ở Pháp khi tôi 17 tuổi, sau đó cả 2 chuyển đến sống cùng nhau khi tôi 19 tuổi và kết hôn khi tôi 24. Tony là trưởng phòng kinh doanh của một công ty xe hơi. Chúng tôi đã mua một ngôi nhà, chăm chút cho nó, mua một chú chó rồi sinh 2 đứa con. Sam đến trước, và sau 4 năm Tom ra đời. Nhìn những đứa trẻ đáng yêu như thế, vợ chồng tôi quyết định sinh thêm. Và 18 tháng sau, Theo – con trai thứ 3 của chúng tôi được sinh ra.

Cả Tom và Theo đều mắc chứng tự kỷ. Phải mất nhiều năm chúng mới có được chẩn đoán chính thức – khi đó cả hai đang học cấp 2. Thế nhưng nhìn lại, nhiều bố mẹ có thể phát hiện ra những dấu hiệu từ sớm.

Khi còn bé, Theo thường gào thét trong nhà. Tom thực sự dễ tính, dễ đến quá mức. Thằng bé luôn tự thu mình, hạnh phúc khi bị bỏ lại một mình và khi đi nhà trẻ, Tom không có khả năng chơi với những đứa trẻ khác. Thằng bé cắn, tấn công và đẩy các bạn ra khỏi đường đi của mình. Tom không thể đối phó với đám đông và ghét ánh sáng rực rỡ. Thằng bé chỉ ăn một số loại thực phẩm nhất định và không ăn rau – và vẫn luôn như thế.

Những năm tháng các con đi học là những đợt khủng hoảng với chúng tôi. Cả Tom và Theo đều chạy trốn khỏi trường và có những cuộc hỗn chiến không giống như những đứa trẻ hai tuổi: Chẳng cần nguyên nhân vẫn đánh chửi nhau, rồi la hét, đập phá và ném đồ đạc. Tình trạng ngày càng khó quản lý khi chúng tôi già đi. Lúc đầu, tôi rất lúng túng, cố gắng xử lý để bọn trẻ không nguy hiểm. Thế nhưng, tôi dần kiệt sức và mệt mỏi.

Theo bây giờ đã 17 tuổi và khiến tôi ít lo lắng hơn. Thằng bé độc lập hơn Tom, có ít cuộc khủng hoảng hơn và luôn tiếp tục cố gắng. Theo thích xây dựng máy tính, chúng tôi đã tìm kiếm khóa học đại học phù hợp với con. Tôi hy vọng rằng một ngày nào đó, nếu Theo có thể tìm được công ty phù hợp, thằng bé sẽ có một công việc và làm thật tốt.

Tom thì thách thức hơn nhiều. Mặc dù Tom rất thông minh, có thể làm mọi thứ mình muốn dù chẳng có bằng cấp. Từ khi thằng bé không thích đến trường, từ chối luôn những giáo viên đến dạy tại nhà, sự giáo dục của Tom dần mất đi. Bác sĩ tâm lý nghĩ rằng, Tom có nhu cầu tránh bệnh lý, điều đó có nghĩa là mọi nhu cầu – thậm chí câu hỏi ‘Bạn có thể đánh răng không?’ cũng khiến thăng bé lo lắng và muốn lẩn tránh. Do đó, Tom dần rút lui vào thế giới nhỏ bé của chính mình.

Tony và tôi đã từ bỏ các mục tiêu dài hạn từ nhiều năm trước, nhưng sau đó chúng tôi bắt đầu đạt được các mốc quan trọng, như tính toán khi nào lũ trẻ nên hoàn thành Bằng tốt nghiệp phổ thông trung học, đi học đại học và có bạn gái. Tôi nhớ lại những gì mình đã làm ở lứa tuổi đó, nhớ cảm giác lần đầu tiên đi lái xe, đi nghỉ mát với bạn bè, lần đầu tiên kiếm tiền. Và rồi, tôi lại rơi nước mắt khi nghĩ về lũ trẻ.

Tệ hơn là, nỗi sợ về tương lai khi chúng tôi không còn, các con tự kỷ sẽ ra sao? Tôi đã gần 50. Gần đây, một người bạn rất thân của tôi đột ngột qua đời. Mẹ tôi đã chết vì xuất huyết não khi tôi 11 tuổi. Anh trai tôi đã chết trong một tai nạn xe hơi khi tôi 21 tuổi. Tôi nghĩ về nó ngày càng nhiều. Suy nghĩ đầu tiên của tôi vào buổi sáng và suy nghĩ cuối cùng của tôi trước khi đi ngủ là: “Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không còn trên đời?”

Ngay bây giờ, nếu không có gia đình, Tom sẽ chết đói

Có thể, Tom đã tìm ra cách đặt món ăn trực tuyến, nhưng ai sẽ đi ra cửa trước để lấy thức ăn từ một người lạ? Tôi hi vọng Sam – 22 tuổi, con trai lớn của tôi một ngày nào đó sẽ là người chăm sóc Tom.

Chúng tôi đã nói về vấn đề này một cách sâu sắc, Sam nhận thức được điều đó. Sam cho rằng, đây là sự thật của cuộc sống và thằng bé sẽ tiếp tục chăm sóc cho các em. Thực tế thì, Sam gần như là cha mẹ thứ ba của 2 đứa em rồi. Khi Tom ở dưới CAMHS, Sam đôi khi sẽ tham gia cùng tôi tại các cuộc họp nếu Tony làm việc. Nếu Tony và tôi cố gắng đưa Tom ra khỏi giường mà không thành công, Sam sẽ làm thay. Sam đã ‘nở rộ’ thành một chàng trai trẻ đáng yêu – thoải mái, vui tính với anh em của mình. Tôi muốn thắng bé yêu, đi khắp thế giới và có những chuyến phiêu lưu của riêng mình. Nhưng Sam biết, biết rằng một ngày nào đó mình sẽ phải nuôi dạy các em thay cha mẹ.

Hy vọng, tôi sẽ còn nhiều năm cuộc đời bên cạnh các con. Cuộc sống đối với chúng tôi luôn phải tận dụng tối đa mọi thứ. Tôi may mắn vì Tony và tôi là bạn tâm giao – ngay cả trong những ngày tồi tệ, chúng tôi luôn bên nhau, và tôi nghĩ rằng điều đó đã truyền lại sự gắn kết đó cho con tự kỷ của tôi. Chúng tôi rất gần gũi, chúng tôi cười rất nhiều và tôi yêu gia đình mình. Nhưng tôi vẫn muốn nhấn mạnh rằng, các con tôi vẫn cần hỗ trợ.

SKCĐ

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *