Người vợ tần tảo lo toan cùng chồng trông coi bệnh nhân hoang tưởng ở Đền Thó

Khỏe Đẹp Plus – 3 giờ sáng dậy chở hoa quả đi rao đại lý, sau đó đưa những thúng dưa còn lại ra bày bán dọc đường. Tranh thủ chạy về đi chợ lo cơm nước cho hàng chục con người trong nhà Đền. Đêm xuống cùng chồng canh giấc ngủ cho những người hoang tưởng. Đó là người vợ tần tảo sớm hôm của ông chủ nhang Đền Thó.

Khi nhắc đến Đền Thó (thôn Tảo C, xã Lương Tài, huyện Văn Lâm, Hưng Yên), mọi người chỉ biết đến ông Nguyễn Ngọc Tự – chủ nhang Đền Thó, trông coi hàng chục bệnh nhân mắc các bệnh tâm thần phân liệt, hoang tưởng… Ít ai biết được rằng, phía sau ông Tự còn có người vợ tần tảo sớm hôm, chăm sóc gia đình và bệnh nhân.

Ông Nguyễn Ngọc Tự – Chủ nhanh Đền Thó đang dạy bệnh nhân tâm thần

Theo đó, trong suốt một thời gian dài, truyền hình, báo chí, mạng xã hội liên tục chia sẻ những câu chuyện kỳ lạ về Đền Thó. Người ta đặt tên cho Đền Thó là “Ngôi đền mắt ma”, “Ngôi đền chữa bệnh tâm thần”, “Đền chữa bệnh điên”. Những câu chuyện huyền bí về những người mắc bệnh tâm thần hoang tưởng, bệnh tâm thần phân liệt… đã chữa trị khắp nơi không có biến chuyển gì. Thế nhưng khi đến sống tại Đền Thó, được ông Tự chăm sóc, dạy bảo bằng phương pháp tụng kinh, tập thể dục kết hợp với làm vườn, thì trong một thời gian ngắn bệnh tình thuyên giảm. Đã có rất nhiều người đã trở về với cuộc sống đời thường.

Tuy nhiên, từ trước đến nay, người ta chỉ biết đến hình ảnh thầy Tự. Ít ai biết đến người vợ tần tảo sớm hôm, ngày đêm chăm sóc gia đình, chồng con và lo cho cuộc sống của những bệnh nhân nơi đây.

Ông Nguyễn Ngọc Tự đã có 3 đời vợ. Ông cưới người vợ cả khi mới hai mấy tuổi, đã có với nhau mụn con. Tuy nhiên cuộc sống không hạnh phúc nên hai vợ chồng cũng “đường ai nấy đi”.

Một thời gian sau, ông cưới người vợ thứ 2. Tuy nhiên cuộc sống cũng không được hạnh phúc. Đặc biệt, trong thời gian sống ở nhà Đền, thấy người chồng luôn sống cùng, chăm sóc bệnh nhân tâm thần nên người vợ này cũng tỏ ra hoang mang. Người vợ này không thể chia sẻ với công việc của chồng. Cuối cùng người vợ thứ hai cũng bỏ đi.

Người vợ thứ ba là người đang sống với ông hiện tại. Theo ông Tự thì đó là người vợ có thể đồng cảm và chia sẻ những khó khăn đối với ông.

Cô Trần Thị Hằng, sinh năm 1975, quê ở Ứng Hòa, Hà Nội. Duyên số đã đưa hai người tình cờ gặp nhau. Lúc đó, ông Tự lên Hà Nội trông bến bãi, giám sát xe ra vào bến. Lúc đó cô Hằng chuyên đi bốc hàng hoá, chuyển hàng đi các đầu mối tỉnh lẻ. Duyên số đã cho họ gặp gỡ, cảm mến và nên duyên từ đó.

Vợ chồng thầy Tự cô Hằng chụp ảnh lưu niệm với bệnh nhân cư trú tại Đền Thó

Khi biết con gái mình yêu một người đàn ông đã ba đời vợ, bố mẹ, gia đình ngăn cản rất quyết liệt. Dù mọi người can ngăn thế nào thì cô Hằng vẫn kiên quyết đến với ông Tự. “Chúng con thương yêu nhau rồi. Anh ấy cũng rất thương yêu con. Chúng con quyết định đến với nhau rồi. Sướng khổ con chịu”, cô con gái thẳng thắn trả lời bố mẹ.

Hai người đến với nhau xây dựng hạnh phúc mới. Họ thuê nhà ở Hà Nội “kiếm kế sinh nhai” một thời gian khá dài. Khi con được 3 tuổi, họ mới quyết định chuyển về Hưng Yên.

Ông Tự phải chuyển về quê sống cũng bởi lời nguyền của tổ tiên. Gia đình ông Tự được tổ tiên giao trách nhiệm trông coi ngôi Đền Thó của dòng họ. Ông Tự là con trưởng, theo như lệ gia đình, ông phải nối truyền. Đã bao đời nay, chưa có ai dám làm trái lệ. “Nếu có ai dám trái lệnh, nhẹ thì lụi bại trong kinh doanh, nặng thì ảnh hưởng con cái, tai ương đổ xuống gia đình”, ông Tự nói.

Trở về Đền Thó, hai vợ chồng bắt đầu gắn bó thời gian nhiều hơn với những công việc thiện của Đền Thó. Hằng ngày ông Tự vẫn chăm sóc cho các bệnh nhân tâm thần. Người vợ lo toan chăm sóc gia đình.

Thời điểm đó chỉ có từ 5-7 bệnh nhân. “Lúc đầu tôi cũng hoang mang lắm. Cảm giác trong nhà có hàng chục bệnh nhân hoang tưởng sống cùng. Lúc bình thường thì không sao. Khi họ lên cơn, gào thét, vật vã, đánh cả những người xung quanh… thì ai cũng hoảng sợ.”, cô Hằng nói.

Tuy nhiên, sống mãi rồi cũng quen, cảm giác sợ hãi thay bằng sự yêu thương đồng cảm. Đặc biệt là khi biết những câu chuyện xúc động về hoàn cảnh của bệnh nhân. Cô thấy những lúc bình thường họ rất ngoan, rất yêu thương người thân nhưng chỉ vì bệnh tật khiến họ không kiểm soát được bản thân, có hành động ảnh hưởng đến những người xung quanh mình.

Hơn nữa, hằng ngày mình chăm sóc họ, trò chuyện cùng họ, chăm sóc họ trong suốt quá trình dài như vậy nên cũng trở thành những người thân trong gia đình. Thậm chí có khi bệnh nhân khỏi bệnh đi về, cô còn thấy xúc động như chia ly người thân.

Từ ngày về làm vợ chủ nhang Đền Thó, không biết đã bao nhiêu thế hệ bệnh nhân được gửi gắm. Mỗi bệnh nhân đến đây đều được cô chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ.

Công việc của cô Hằng cũng rất vất vả, nếu không muốn nói là vô cùng cơ cực. Ngoài việc chăm sóc chồng và đứa 5 con, cô Hằng còn giống như bảo mẫu hàng chục bệnh nhân tâm thần. Có thời điểm bệnh nhân lên đến 30-40 người.

Vợ chồng cô Hằng có ngôi nhà riêng. Tuy nhiên, ngôi nhà đó chỉ để các con ở. Cô vẫn phải lo cuộc sống cho các con, quán xuyến từ bữa ăn, giấc ngủ và việc học học hành của các con. Vợ chồng cô Hằng chủ yếu ở Đền Thó để tiện chăm sóc bệnh nhân. Cô Hằng chạy đôn chạy đáo lo toan cuộc sống của các con và vẹn toàn công việc của nhà Đền.

Trong khi những gia đình khác vẫn còn đắm chìm trong giấc ngủ thì cô Hằng đã thức dậy để chở hoa quả đi đổ buôn cho các đại lý. Hai vợ chồng đặt mua cả vườn dưa của người dân. Việc thầu bãi cũng khá nhiều rủi do, mỗi vườn có giá vài chục triệu. Nếu chẳng may, thời tiết mưa bão, úng ngập, cả vườn dưa úng ngập thì đành chịu lỗ. Tuy nhiên, tất cả gia đình đều cùng chăm bẵm, có biện pháp bảo vệ vườn dưa nên vấn đề rủi ro cũng giảm dần.

Đến vụ thu hoạch, vợ chồng cô Hằng lái xe tải ra vườn hái dưa. Tất cả các con trong gia đình điều có trách nhiệm, biết thương yêu bố mẹ. Mỗi thành viên trong gia đình đều là một lao động, góp phần vào việc chăm lo kinh tế.

Công việc chăm sóc bệnh nhân tâm thần ở Đền Thó rất phức tạp nên ông Tự không thể sao nhãng, do đó hầu hết việc quán xuyến gia đình, buôn bán đều phải qua tay người vợ.

Trước đây, hai vợ chồng đã từng “chạy chợ” nên việc buôn bán vẫn là nghề kiếm kế sinh nhai. Cô Hằng cũng dần quen với các đầu mối hàng do thầy Tự giới thiệu. Vậy là tất cả các mối hàng đổ buôn đều do cô Hằng phụ trách.

Như thông lệ, một ngày mới của cô Hằng bắt đầu từ 3 – 4 giờ sáng. Trong khi các gia đình khác còn đang say giấc nồng, cô đã dậy đi giao hàng. Chiếc xe máy với giá thồ được hàn từ những thanh sắt to bằng ngón chân cái là “người đồng hành” cùng cô đi khắp thôn quê, phố huyện. Mỗi chuyến cô chở hàng tạ dưa đi đổ buôn các đại lý. Cô trở về nhà khi người khác đã thức giấc.

Những tưởng lúc này, cô được nghỉ ngơi sau một ngày vất vả. Tuy nhiên, lúc này cô còn phải lo chuẩn bị bữa sáng và trưa cho các bệnh nhân. Trên đường đi chợ về, cô tạt qua chợ, mua đồ ăn để nấu cho bệnh nhân. Cũng may, một số bệnh nhân tỉnh táo có thể hỗ trợ việc nấu nướng nên cô cũng chỉ cần chỉ bảo là họ tự biết nấu nướng và dọn ra cùng nhau ăn.

Lấy thức ăn về cho mọi người, cô lại tranh thủ chở hoa quả ra bày bán trên những con đường có nhiều công nhân qua lại.

Quán hàng dưa của cô Hằng

Những đứa con của cô cũng tham gia vào giúp bố mẹ bán dưa. Đơn cử cháu bé Nguyễn Ngọc Tùng Dương 13 tuổi, đang học lớp 7 cũng biết phụ giúp gia đình. Mỗi ngày cháu cũng bán được hàng trăm kg dưa, lãi vài trăm nghìn. Tất cả các con đều tham gia buôn bán, góp phần cải thiện kinh tế gia đình.

Cháu Nguyễn Ngọc Tùng Dương mới 13 tuổi đã biết đi bán dưa kiếm tiền phụ giúp gia đình.

Theo cô Hằng, dù chồng cô là chủ nhang Đền Thó. Tuy nhiên, công việc nhà đền chủ yếu là làm phúc chứ không có việc tư lợi gì. Hơn nữa, việc trông coi bệnh nhân tâm thần là việc tâm phúc, di nguyện của tổ tiên.

Trước đây, Đền Thó chỉ là ngôi đền cổ kính, hoang sơ. Thấy đây là nơi linh thiêng, đã có công giúp cho nhiều người thoát khỏi cảnh khổ ải của bệnh tật nên các phật tử, người thân bệnh nhân đã góp công đức, góp công sức để tu bổ dần. Người thân bệnh nhân cùng với nhà đền xây dựng các gian phòng để bệnh nhân ở, có hộ thương con chịu cảnh nóng bức, đã đến tận nơi lắp điều hòa cho con. Để tránh việc các bệnh nhân trèo tường ra ngoài gây rối, phiền toái cho người dân địa phương, gia đình bệnh nhân đã góp tiền, công sức để xây cổng, tường rào để an toàn cho bệnh nhân và người dân địa phương.

Đặc biệt, có trường hợp cô N.T.H, quê ở Tây Ninh, có con bị bệnh tâm thần đang cư trú tại nhà Đền. Sau khi nhận được 150 triệu lương hưu, cô H. đã bỏ ra 100 triệu đồng, cùng với mấy người bay từ miền Nam ra Bắc để bổ, góp công cùng nhà Đền xây thêm các gian phòng cho bệnh nhân.

Cô Hằng cho biết, trước giờ nhiều người cứ tưởng gia đình Đền Thó sống nhờ bệnh nhân. Tuy nhiên, ít ai biết được, cả nhà vẫn phải sống nhờ vào công cuộc buôn bán của vợ con. Hơn ai hết, phía sau mọi hoạt động của Đền Thó còn có bàn tay của người vợ thầm lặng.

 

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *