Ngôi đền hàng nghìn năm tuổi
Theo lời các cụ truyền lại, Đền Thó (thôn Tảo C, xã Lương Tài, huyện Văn Lâm, Hưng Yên) được xây dựng từ thời Bắc thuộc, cách nay hơn 1.000 năm. Theo đó, một vị thần đã xuống hạ giới, đầu thai vào một người nhà Trần để làm việc kỳ lạ, đó là chữa bệnh cho những người tâm thần. Vị thần này về trời, con cháu được giao lại ngôi đền và tiếp tục làm công việc đó.
Đền Thó
Xưa kia, bệnh viện tâm thần không có, nên bệnh nhân quanh vùng đều được đưa đến ngôi đền này chữa trị. Hàng ngàn năm qua, lúc nào ngôi đền cũng có rất đông bệnh nhân tâm thần và rất nhiều người khỏi bệnh.
Điều kỳ lạ nữa, cứ hết một đời ông tự, tất cả giấy tờ, hồ sơ lại đem đốt, không được lưu lại gì. Các phương pháp trị bệnh cũng chỉ được truyền miệng cho đời sau, chứ cũng không có sách vở, tài liệu nào cả.
Theo ông Nguyễn Văn Tự, sở dĩ anh tin chắc ngôi đền này có từ thời Bắc thuộc, là bởi vì, cách nay 20 năm, khi bố anh làm nhiệm vụ trông coi đền, chăm sóc bệnh nhân, thì có một đoàn người từ Trung Quốc sang thăm đền.
Nhóm người này bảo rằng, trong gia phả của gia đình họ có ghi chép về ngôi đền Thó và trên tấm bản đồ cổ đó ghi thuộc tỉnh Hải Dương (thời Bắc thuộc, địa bàn này thuộc Hải Dương). Họ cũng khẳng định, ngôi đền này vốn của họ Trần và linh khí từ ngôi đền trị được bệnh tâm thần.
Hồi đó, nhóm người này cũng đưa một người tâm thần sang gửi ở đền. Khoảng một tháng, thì người này khỏi và về nước.
Theo lời các cụ truyền lại, thì tổ tiên ông Tự mang họ Trần Ngọc, nhưng đổi sang họ Nguyễn Ngọc từ 200 năm trước.
Dò hỏi những người dân quanh xóm, thì họ đều khẳng định ngôi đền Thó có khả năng “bắt ma”. Người dân đồn rằng, ai bị ma nhập, vong hành, chỉ cần đến ngôi đền này là khỏi. Tuy nhiên, anh Tự gạt chuyện đó đi. Ông Tự rất ghét nhắc đến chuyện ma quỷ, bởi ông không tin có ma quỷ trên đời. Tâm thần là bệnh từ não, chứ chẳng phải do ma hành, quỷ ám gì cả.
Chủ nhang Nguyễn Ngọc Tự
Ông Nguyễn Văn Tự sinh ra và lớn lên ở ngôi nhà trong khuôn viên ngôi đền Thó. Bố đẻ ông là truyền nhân, có nhiệm vụ trông coi đền, gánh vác công việc tổ tiên để lại.
Năm 20 tuổi, chán ghét cảnh xung quanh lúc nào cũng có mấy chục người hâm hâm dở dở, ông Tự bỏ nhà bôn ba khắp nơi kiếm sống. Vợ chồng ông làm ăn, buôn bán cũng kiếm được, nên mua nhà, lập nghiệp ở Hà Nội.
Cuộc sống đang ổn định, thì bố đẻ đột tử. Xét theo dòng họ, thì nhiệm vụ trông coi ngôi đền, săn sóc bệnh nhân tâm thần ông phải gánh vác, không đẩy cho ai được. Thế là, ông Tự phải quay về đền Thó làm việc thay cha.
Công việc ngập đầu với 30 bệnh nhân tâm thần vây quanh khiến vợ chồng ông vô cùng vất vả. Người vợ suốt ngày càu nhàu, bảo ông bị thần kinh, không chăm lo cho gia đình lại lo cho toàn người tâm thần, nên quày quả bỏ đi, không về nữa.
Từ đấy, việc trông nom Đền Thó và chăm sóc cho mấy chục bệnh nhân tâm thần. Ông như vị lãnh đạo, chỉ huy mấy chục con người ngơ ngẩn sống và sinh hoạt trong một tập thể kỳ lạ.
Không phải mê tín dị đoan
Ông Nguyễn Ngọc Tự cho rằng, phương pháp chữa bệnh của ông thì không liên quan gì đến mê tín dị đoan. Theo ông thì các rối loạn tâm thần có thể thuyên giảm hoặc khỏi hẳn bằng tổ hợp các liệu pháp lao động, nghỉ ngơi, chơi thể thao và thư giãn giải trí. Ông Tự cho rằng, tập thể dục sẽ giúp cho bệnh nhân lưu thông khí huyết, khơi dậy sự tập trung chú ý. Việc cho bệnh nhân tụng kinh hoặc nghe tụng kinh giúp người bệnh tĩnh tâm, cảm thấy tinh thần được giải phóng.
Còn việc lao động sẽ giúp tác động tích cực lên vỏ não, tạo ra những xúc cảm, phản xạ có ý thức, không bị u mê hoang tưởng. Ông còn cho bệnh nhân thường xuyên chơi thể thao, hát hò văn nghệ… để giúp bệnh nhân nặng hòa đồng với những người tỉnh táo hơn, rất hữu ích cho các bệnh nhân tâm thần phân liệt, có tư duy khép kín.
>> Xem thêm: Chuyện về người chữa bệnh hoang tưởng bằng cách tụng kinh kết hợp làm vườn